Bài học từ những thương hiệu trà sữa hụt hơi trên thị trường
Trong bức tranh sôi động của thị trường trà sữa Việt Nam, bên cạnh những câu chuyện thành công vang dội, vẫn có không ít thương hiệu từng được kỳ vọng lớn nhưng dần biến mất khỏi cuộc chơi.
Từ những khởi đầu hoành tráng với khoản đầu tư hàng tỷ đồng cho hệ thống cửa hàng và chiến dịch quảng bá, nhiều cái tên đã phải âm thầm rút lui. Ẩn sau mỗi lần rời sân là những bài học đắt giá, đáng để bất kỳ start-up nào trong ngành suy ngẫm và rút kinh nghiệm.
Một nguyên nhân then chốt khiến nhiều thương hiệu trà sữa sớm rời cuộc chơi nằm ở chỗ thiếu tầm nhìn chiến lược ngay từ bước khởi đầu. Không ít start-up gia nhập thị trường với tâm thế “thấy cơ hội là làm”, tin rằng chỉ cần vốn và một ý tưởng sơ sài là đủ để thành công. Họ bỏ qua việc xây dựng định vị thương hiệu rõ ràng, chưa xác định chính xác nhóm khách hàng mục tiêu và, quan trọng nhất, chưa tìm ra câu trả lời thuyết phục cho câu hỏi: Vì sao khách hàng nên chọn mình giữa hàng trăm lựa chọn khác?
Nhiều thương hiệu rơi vào vòng lặp “bắt chước thành công” sao chép mô hình đã có, nhưng không nhận ra rằng thành công ấy gắn liền với bối cảnh và thời điểm riêng biệt. Khi thị trường trở nên cạnh tranh khốc liệt hơn, những thương hiệu thiếu bản sắc sẽ là những cái tên bị khách hàng lãng quên đầu tiên, đơn giản vì họ chưa tạo ra được lý do đủ mạnh để khách hàng gắn bó.

Một “căn bệnh” thường thấy ở nhiều thương hiệu trà sữa sớm lao dốc là mở rộng quá nhanh so với năng lực quản lý và nguồn lực thực tế. Không ít start-up, sau khi cửa hàng đầu tiên gặt hái vài tín hiệu tích cực, đã vội vàng nhân rộng mô hình mà chưa kịp kiểm chứng tính bền vững. Họ tin rằng càng nhiều cửa hàng, thương hiệu sẽ càng mạnh, nhưng thực tế lại phơi bày điều ngược lại.
Khi tốc độ mở rộng vượt quá khả năng kiểm soát, chất lượng sản phẩm khó duy trì ổn định, đào tạo nhân viên trở nên hời hợt, dịch vụ thiếu đồng nhất. Nghiêm trọng hơn, dòng tiền bị áp lực nặng nề khi phải “nuôi” nhiều điểm bán cùng lúc, trong khi các cửa hàng cũ chưa kịp tạo ra lợi nhuận ổn định.
Ngành F&B, đặc biệt là trà sữa, phụ thuộc mạnh vào chất lượng nhân sự. Thế nhưng, nhiều thương hiệu lại xem nhân viên như khoản chi phí cần cắt giảm thay vì là tài sản cần đầu tư. Lương thấp, đãi ngộ hạn chế, đào tạo sơ sài khiến nhân viên dễ rời bỏ, dẫn đến tình trạng thay đổi liên tục. Việc này không chỉ gây tốn kém cho tuyển dụng và đào tạo mới, mà còn tạo ra những trải nghiệm thiếu nhất quán - điều khách hàng thường nhớ rất lâu, đôi khi chỉ vì một vài lần phục vụ chưa tốt.
Không ít thương hiệu cũng “đánh cược” vào marketing với niềm tin rằng quảng cáo mạnh sẽ kéo khách. Họ sẵn sàng chi hàng trăm triệu đồng cho những chiến dịch hoành tráng nhưng thiếu chiến lược dài hơi, tập trung vào gây tiếng vang ngắn hạn hơn là xây dựng mối quan hệ bền vững. Tệ hơn, khi ngân sách dồn quá nhiều cho quảng bá mà bỏ quên chất lượng sản phẩm và dịch vụ, khách hàng có thể đến một lần vì tò mò, nhưng hiếm khi quay lại nếu trải nghiệm không đáp ứng kỳ vọng.
Trong một thị trường thay đổi liên tục, với xu hướng mới và khẩu vị khách hàng biến động không ngừng, những thương hiệu cứng nhắc, chỉ bám vào công thức từng thành công trong quá khứ, sẽ nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Thành công trong ngành này đòi hỏi sự linh hoạt, lắng nghe thị trường và sẵn sàng đổi mới trước khi bị buộc phải đổi mới.

Sai lầm phổ biến khiến nhiều thương hiệu trà sữa sớm “hụt hơi” nằm ở việc đánh giá chưa đúng tầm quan trọng của vị trí và không gian cửa hàng. Có thương hiệu chọn địa điểm thuê rẻ để tiết kiệm chi phí nhưng lại xa khu vực tập trung khách hàng tiềm năng, kỳ vọng marketing online sẽ bù đắp điểm yếu này - trong khi thực tế, với ngành F&B, vị trí thuận lợi vẫn là một trong những yếu tố mang tính quyết định.
Ở chiều ngược lại, cũng có thương hiệu chọn những vị trí “đắc địa” nhưng vượt xa khả năng tài chính, kéo theo áp lực tiền thuê khổng lồ. Khi doanh thu không đạt kỳ vọng, dòng tiền nhanh chóng cạn kiệt, biến chi phí mặt bằng thành gánh nặng lớn nhất. Song song đó, không ít nơi xem nhẹ khâu thiết kế, dẫn đến không gian thiếu dấu ấn, không tạo được trải nghiệm tích cực để giữ chân khách.
Ngoài ra, yếu tố chuỗi cung ứng cũng là “gót chân Achilles” của nhiều thương hiệu. Phụ thuộc vào một vài nhà cung cấp mà thiếu phương án dự phòng, họ dễ bị động khi giá nguyên liệu tăng mạnh hoặc nguồn cung gián đoạn. Thậm chí, có trường hợp buộc phải thay đổi công thức hoặc tạm ngừng bán một số sản phẩm, khiến khách hàng mất niềm tin.
Một số đơn vị còn mắc sai lầm khi không kiểm soát chặt chất lượng đầu vào, chấp nhận nguyên liệu kém ổn định để tiết kiệm chi phí. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến hương vị mà còn tiềm ẩn rủi ro lâu dài cho thương hiệu.
Những câu chuyện này không chỉ đơn thuần là lời cảnh báo, mà còn là “bản đồ tránh bẫy” quý giá cho bất kỳ ai muốn khởi nghiệp trong ngành trà sữa. Thành công không chỉ đến từ việc làm đúng, mà còn từ khả năng tránh những sai lầm đã khiến người đi trước vấp ngã - bởi đây là một cuộc đua đường dài, nơi nền móng vững chắc quan trọng hơn bước chạy ban đầu.
Hoàng Nguyễn